Kiếp người giống tựa áng phù vân
Phiêu bạt tha phương nhớ quê nhà
Nhiều lúc chén cơm lệ lưng tròng
Mấy khi bát nước đượm tình thân

Chẳng lo nào sợ đời kẻ xấu
Không nghĩ đâu màng chuyện thế nhân
Cám cảnh người đời luôn ác vận
Nên thời vẹn giữ tấm lòng chân.

Ái Vân